Hương trà Bảo Lộc- níu chân kẻ “lãng du”
Cách Đà Lạt gần 2 tiếng đi xe, Bảo Lộc nằm nép mình giữa những cơn mưa tháng 9. Mùa mưa ở đây thường kéo dài và liên tục khiến cuộc sống của người dân gặp nhiều khó khăn, tuy nhiên cũng chính những cơn mưa ấy thúc cho chè ra lá non xanh mơn mởn ngủ vùi hai bên đường Huỳnh Thúc Kháng và dọc đường ĐamB’ri.
Nếu như trà Thái Nguyên mang vị đắng chát và dành cho những người sành trà thì trà Bảo Lộc lại được tẩm ướp cái thi vị và “dễ tính” của cao nguyên lộng gió. Trà ở đây đọt nhỏ, hương thơm dịu, vị ngọt thanh… dễ khiến du khách có cảm tình.
Vào những ngày mưa rào phủ đầy bụi nước, ngồi nhấp một ngụm trà xanh… nước trà vàng tươi- cái màu của mật ong mới lấy và hít hà hơi nóng cùng mùi dịu nhẹ của hương lài, hương sen thoang thoảng… bạn sẽ thấy đươc cái “thi vị” trong cuộc sống nơi đây.
Với một li nước trà nóng giữa cơn mưa ngâu bạn sẽ thấy ấm dần lên, hơi trà chát đắng rồi dần mất vị, rồi lại thanh ngọt dần lên để khi ngụm trà đã trôi khỏi cuống họng thì vị ngọt vẫn còn đầy khuôn miệng. Bởi vậy nhạc sĩ Mai Hữu Phước mới có câu “Bảo Lộc ơi !! nhớ hương chè ngọt chát một lần đặt chân sao chẳng muốn rời ” trong ca khúc “Đi giữa hương chè B’Lao”, phải chăng ông đang nói hộ lòng kẻ “lãng du”!